Trong cuộc đời mỗi con người, có ai chưa từng trải qua cảm giác hạnh phúc khi tự tay làm một việc tốt. Những gợi ý, tham khảo, mẫu kể về một việc tốt em đã làm dưới đây sẽ giúp bạn hoàn thiện bài tập một cách tốt nhất.
Table of Contents
1. Bài văn tham khảo mẫu số 1
1.1 Mở bài
Quãng thời gian qua, trận lũ lịch sử đã càn quét qua miền Trung nước ta, gây ra những hậu quả nặng nề về người và tài sản. Kinh tế miền Trung vốn đã khó khăn, nay càng lao dốc hơn. Người dân lâm vào tình cảnh khốn đốn. Và ở thời điểm này, truyền thống tương thân tương ái của dân tộc được phát huy một cách mạnh mẽ. Hòa chung với tinh thần đó, bản thân em cũng đã đóng góp một phần sức nhỏ của mình.
1.2 Thân bài
Những ngày này, những lời kêu cứu, tiếng khóc thương của người dân miền Trung tràn ngập những bản tin truyền hình, thời sự, báo đài. Không ai không khỏi chạnh lòng trước những hình ảnh đó. Quả thực trước sự nổi giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên quá nhỏ bé.
Nhưng trước sự tàn phá ấy, người dân vẫn kiên cường chịu đựng, vượt qua trận lũ lịch sử. Trận lũ đã đi qua, nhưng tàn tro của nó thì vẫn đọng lại và để lại những nỗi đau lớn với người dân. Đó là những trang sách vở, dụng cụ học tập nhuốm đầy bùn đất. Đó là những bộ trang phục đã bị sờn rách, vết bẩn nhem nhuốc. Là những ngôi nhà lụp xụp, xe cộ hư hỏng nặng,… Người dân bỗng chốc trở nên trắng tay. Biết bao học sinh nghẹn ngào khi chẳng thể tiếp tục con đường đến trường, đến với con chữ.
Trước những sự vất vả đó, người người nhà nhà chung tay góp sức ủng hộ đồng bào. Người có sức góp sức, người có của góp của. Hai chữ đồng bào thiêng liêng ấy khiến trong em bừng lên một cảm giác xúc động lạ lùng.
Cảm xúc ấy đã thôi thúc em phải hành động, dù là đóng góp một phần rất nhỏ. Tối hôm đó, em trở về nhà xin phép bố mẹ được sử dụng những bộ trang phục cũ đã không mặc để quyên góp cho vùng lũ.
Được sự đồng ý của mẹ, em vui lắm. Em đã nhanh chóng giặt sạch sẽ những bộ quần áo cũ, gấp gọn gàng chuẩn bị gửi vào miền Trung. Không chỉ vậy em còn lấy ra những cuốn sách của năm học trước để gửi cùng một lần cho các bạn học sinh.
Suốt cả buổi tối, em chỉ mong sao buổi tối này mau trôi qua để có thể nhanh chóng gửi những muốn quá này đến cho các bạn. Nằm mãi không ngủ được, em trằn trọc suy nghĩ. Em nhớ đến hình ảnh những bạn nhỏ tội nghiệp không được ăn những bữa cơm nóng trong nhiều ngày. Em nhớ đến hình ảnh từng cuốn sách, những bộ quần áo bị cuốn trôi theo dòng nước.
Thế là em bật dậy tức khắc, tìm số tiền tiết kiệm mà mình dành dụm trong suốt hai năm. Với số tiền này, em có thể sở hữu một cây đàn guitar mà mình đã mong ước từ lâu. Day dứt với ước mơ nhưng những hình ảnh vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu em.
Em quyết tâm đập vỡ ống heo đựng tiền tiết kiệm, vuốt phẳng từng tờ tiền, cất gọn gàng vào trong phong bì. Làm xong tất cả, em mỉm cười trở về giường. Có lẽ đêm đó là một giấc ngủ ngon hơn bất kỳ giấc ngủ nào của em.
1.3 Kết bài
Hành động của em có thể không quá lớn lao. Những bộ quần áo, sách vở hay số tiền mà em gửi không quá lớn so với nhiều sự ủng hộ của doanh nghiệp, công ty hay các nhà hảo tâm. Nhưng em vẫn vô cùng hạnh phúc và vui sướng vì đã được góp sức vào giúp đỡ đồng bào khi khó khăn. Em hứa sẽ cố gắng học tập hơn nữa, để trong tương lai không chỉ giúp đỡ một người, mà có thể đồng hành, giúp đỡ cả một cộng đồng lớn hơn bằng chính sức lực của mình.
2. Bài văn mẫu tham khảo số 2
2.1 Mở bài
Cuối tuần vừa rồi, em và gia đình đã dành thời gian nghỉ ngơi bằng một chuyến đi chơi công viên cùng nhau. Chuyến đi đó đối với em vô cùng đặc biệt bởi đó không chỉ là những giây phút thư giãn bên gia đình mà còn để lại cho em nhiều kỉ niệm đẹp. Không chỉ là những trò chơi thú vị mà em còn làm được một việc tốt ở đó.
2.2 Thân bài
Lúc ấy, cả nhà em vừa ăn cơm xong trên bãi cỏ tại công viên và chuẩn bị ra về. Sau khi thu dọn đồ đạc, bố và mẹ đã di chuyển ra quầy lưu niệm để chọn một vài món quà. Em đứng chờ tại lối ra của công viên.
Trong lúc ngẩn ngơ quan sát mấy trời, hình ảnh bác lao công đang kéo thùng rác lớn ra bãi tập kết đã thu hút sự chú ý của em. Bác có thân hình gầy gò, đang kéo từng thùng rác to nặng, to hơn cả cơ thể của bác ra bãi tập kết chung. Nhìn thân hình ốm yếu đó, em thấy thương lắm. Vì vậy, chẳng chút chần chừ, em tiến lại gần và ngỏ ý xin giúp đỡ bác.
Nhưng bác đã nhẹ nhàng từ chối, liên tục xua tay không cần giúp đỡ. Em chưa từ bỏ mà cương quyết tỏ ý muốn giúp đỡ bác. Bác đồng ý. Vậy là em cùng bác kéo một thùng to, đầy ắp rác đến bãi tập chung rác thải. Hình ảnh này đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Em có thể nghe được những tiếng xì xào, thắc mắc từ mọi người xung quanh.
Mùi rác thải bắt đầu nồng nặc, mùi hôi khó chịu xộc vào mũi em. Thùng rác khá to và chúng nặng hơn em nghĩ rất nhiều. Phải mất rất nhiều sức em mới có thể kéo được thùng rác. Trong khi đó, bác lao công đã đi trước em một đoạn khá xa.
Thực sự trải nghiệm lao động như bác em mới thấy ngưỡng mộ, khâm phục. Một thân hình gầy gò như vậy mà ngày ngày đều làm công việc nặng nhọc này. Hơn nữa, bác không hề ca thán hay tỏ vẻ mệt nhọc. Em càng thấy yêu thương và tôn trọng hơn công việc của bác.
Sau một hồi cố gắng, chiếc thùng lớn đã được đưa đến bãi tập kết rác. Đúng lúc đố, bố mẹ em cũng trở lại. em vội vàng chào tạm biệt bác lao công rồi chạy nhanh về phía bố mẹ.
2.3 Kết bài
Suốt trên đường về nhà, em không ngừng suy nghĩ về việc vừa xảy ra. Em cảm thấy vui vì được giúp đỡ người khác. Không chỉ vậy, em còn nhận được lời cảm ơn từ bác lao công khi chỉ giúp bác một phần nhỏ. Sau hành động đó, em thấy bản thân không chỉ có trách nhiệm với mọi người mà cần có ý thức với môi trường, vứt rác đúng nơi quy định. Để những công việc của bác phần nào có thể bớt đi vất vả, gánh nặng.
3. Bài mẫu tham khảo kể về một việc tốt em đã làm số 3
3.1 Mở bài
Tất cả chúng ta, ai ai cũng đều mong một cuộc sống tốt đẹp. Bản thân tôi lại mong muốn hơn vậy, đó là chia sẻ những điều tốt đẹp đến với người khác. Có một câu chuyện về lòng tốt mà đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được đó là hình ảnh cụ bà đáng thương ngồi ăn xin trên vỉa hè.
3.2 Thân bài
Câu chuyện này xảy ra cách đây hơn một năm. Trên đường đi học về, tôi thấy một bà cụ ngồi ăn xin với đôi bàn tay run lẩy bẩy. Nét mặt bà mệt mỏi, nhợt nhạt hẳn đi, trông có vẻ đói lắm. Thấy vậy, tôi liền chạy lại kế bên bà rồi khẽ nói:
– Bà ơi bà! Chắc bà đói lắm phải không ạ? Bà chờ một tí cháu chạy lại đằng kia mua thức ăn cho bà nhé!
Bà cụ ngước đôi mắt đáng thương nhìn tôi rồi thì thầm:
– Bà cám ơn cháu rất nhiều lắm! Cháu ngoan quá!
Nghe vậy, tôi liền chạy một mạch đến chỗ cô bán bánh bao rồi mua cho bà một cái. Quay lại hàng nước, tôi mua thêm một chai nước ngọt, bỏ vào túi ni lông và nhanh chân mang đến cho bà. Hai tay tôi cầm lấy túi bánh, mời bà dùng:
– Con mời bà dùng cho đỡ đói, thưa bà!
Một lần nữa, nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo của bà lại hiện lên. Nụ cười ấy chứa đựng một điều gì đó rất đáng thương. Bà liền nói:
– Bà cảm ơn cháu nhiều lắm. Tuy cháu còn nhỏ nhưng tấm lòng cháu biết thương yêu những kẻ nghèo hèn giống như bà. Bà rất cảm động.
Hai hàng nước mắt của tôi tự dưng không biết từ nơi đâu cứ thế tuôn trào trên gò má. Tôi ngồi lặng lẽ bên cạnh bà đến khi bà ăn xong. Sau đó, tôi vội về nhà, tìm lại số tiền nhỏ mà mình đã tiết kiệm được. Tôi kể lại câu chuyện với bố mẹ và xin phép được sử dụng số tiền đó. Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi quay lại nơi bà đang ngồi và biếu chúng cho bà.
Ngày nào cũng vậy, khi đi học về, tôi lại ghé thăm bà. Mỗi lần ghé thăm là một chiếc bánh mì nhỏ hoặc một chai nước khoáng và những câu chuyện tâm sự giữa hai bà cháu. Tuy chúng không phải là những món ăn đắt tiền, nhưng ít nhất tôi thấy lòng mình cũng nhẹ đi hẳn vì được giúp đỡ người khác.
3.3 Kết bài
Sau hôm đó, tôi vẫn thường xuyên ghé đến nơi gặp bà để hỏi thăm tình hình. Nhưng tôi đã không còn được nhìn thấy hình ảnh của bà nữa. Căn bệnh tuổi gì đã khiến bà ra đi mãi mãi. Hôm nay con đường về nhà sao lại xa và khó đi đến vậy. Lòng tôi bỗng dưng thấy nặng trĩu….
4. Bài mẫu tham khảo số 4
4.1 Mở bài
Tôi vẫn nhớ một lần mình không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình. Nhưng điều tôi nhớ nhất về lần đó là bản thân không những không bị phê bình mà còn nhận được lời khen. Nếu các bạn đang tò mò về lý do tại sao thì tôi sẽ kể cho các nghe câu chuyện ấy ngay sau đây.
4.2 Thân bài
Ngày đó là thứ năm trời có mưa nặng hạt. Tôi thấy mình thật xui xẻo vì thời tiết xấu đúng vào ngày tôi phải đến trường sớm cho việc trực nhất. Tôi mặc một chiếc áo mưa, quần xắn đến đầu gối, chân thấp, chân cao bước đến trường. Con đường đi học hàng ngày đã khó đi vì những ổ voi, ổ gà thì hôm nay trời mưa khiến nó lại càng khó đi hơn.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu, xiêu vẹo, chống chiếc gậy dò từng bước đi trong màn mưa. Bà cụ đi từng bước nhỏ, người như muốn đổ rạp xuống. Thấy vậy, tôi vội đi lại gần cụ và lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:
– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.
Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Con đường đầy bùn đất nay thấm nước mưa đã trở nên nhão nhoẹt. Từ đây sang đến làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang đến nơi an toàn hay không? Nhất là trời lại đang mưa to? Nhưng nếu mình giúp bà bây giờ thì sẽ không thể đến trường đúng giờ để trực nhật nữa. Nhưng mình bỏ đi giữa trời mưa như vậy thì bà biết phải làm sao. Chần chừ một lúc, tôi quyết định, quay người lại tôi nói với bà:
– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Vậy là hai bà cháu tôi bước đi, bà vịn tay cháu, cháu đỡ bà cùng dắt nhau đi. Trời sáng dần, trên đường cũng xuất hiện những anh chị học sinh khác đang vội vã đến trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi.
Trời mỗi lúc mưa một to hơn. Gió cũng thổi mạnh hơn. Bà cụ co ro, răng đập vào nhau thành tiếng lập bập. Tôi biết bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này, chỉ tội mỗi con người”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật ngoan ngoãn!
Cứ như vậy, hai bà cháu tôi cũng tới được làng bên. Trước khi vào nhà thăm con gái, bà không quên cảm ơn tôi. Xong khi bà đi khuất, tôi bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Tôi đã muộn giờ học gần nửa tiếng. Tôi sẽ bị phạt vì việc không hoàn thành trực nhật lại còn đi học muộn nhất.
May thay, bạn cùng bàn của tôi – Hà đã trực nhật giúp. Dù vậy, tôi vẫn phải nghe lời phê bình từ cô giáo:
– Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn. Cô phê bình bạn Dương trước lớp.
Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại lý do đi học muộn ngày hôm nay. Cô giáo đã hiểu ra mọi chuyển. Tôi không bị phê bình hay nhận hình phạt gì nữa, thậm chí còn được biểu dương trước cả lớp:
– Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị cả lớp cho bạn một tràng pháo tay động viên nào.
4.3 Kết bài
Tuy hơi mệt nhưng được cô giáo khen, tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Quả đúng như mẹ dạy, khi chúng ta làm việc tốt, hạnh phúc sẽ luôn ở bên chúng ta.
5. Bài mẫu tham khảo số 5
5.1 Mở bài
Những trang nhật ký đã được cất giấu từ lâu, hôm nay em mới có thời gian đọc lại. Từng trang nhật ký là những kỉ niệm, cảm xúc của em. Cảm giác vui sướng lạ lùng khi em tình cờ đọc lại trang nhật ký ngày hôm đó. Đó là những dòng chữ ghi lại câu chuyện về một việc tốt em đã làm hồi đầu năm học.
5.2 Thân bài
Một buổi trưa thứ Sáu, thời tiết mùa hè oi ả đến khó chịu. Những chú chim cũng không buồn ca hát. Cây lá mệt mỏi chẳng buồn rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương mong đến giờ kết thúc tiết học để chạy thật nhanh về nhà. Em sẽ khoe ngay với mẹ về điểm 10 môn Toán.
“Tùng, tùng, tùng,…” tiếng trống trường đã điểm. Em vội vã thu gọn sách vở bỏ vào cặp, chào thầy cô và các bạn rồi nhanh chóng ra về. Dưới cái nắng nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước đi thật nhanh. Vừa đi em vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Dù trời nóng gay gắt nhưng em không hề cảm thấy khó chịu bởi em nghĩ đến nụ cười vui vẻ, hạnh phúc của mẹ em khi cầm bài kiểm tra trên tay.
Thoát cái đã đến ngã tư giao thông, em chuẩn bị sang đường thì nghe được tiếng nói chuyện của một nhóm bạn học sinh:
– Này, này. Hình như cụ già kia bị lạc.
– Không biết nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.
Em quay lại theo tiếng nói chuyện thì gặp một bà cụ già mái tóc trắng. Gương mặt bà cụ nhìn khắc khoải, mệt mỏi, đứng loay hoay. Cụ mặc bộ quần áo màu nâu, đầu đội nón lá. Lưng cụ hơi còng và tay xách theo một giỏ nặng. Thấy vậy, em tiến lại gần và hỏi cụ:
– Cụ ơi! Cụ sao đấy ạ?
Cụ giật mình, quay lại nói chuyện với em:
– Ôi, cụ đang đi tìm nhà cô con gái mà cụ đi mãi từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Hóa ra cụ bị lạc đường. Em đảo mắt tìm một chú công an gần đó để có thể giúp đỡ cụ nhưng không có ai. Em thấy khó xử, không biết phải làm gì. Em muốn giúp đỡ cụ nhưng nghĩ đến bài kiểm tra và nụ cười vui vẻ của mẹ làm em lại phân vân: “ Mình phải làm gì đây? Hay là cứ mặc kệ rồi chạy về nhà, dù sao thì mình cũng không quen cụ. Nhưng làm như thế thì có một mình cụ giữa trời nắng. Rồi biết bao giờ cụ mới tìm được nhà. Rồi nhỡ cụ làm sao?…” Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà em không thể giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:
– Vậy cụ đưa tờ địa chỉ cho cháu. Cháu sẽ giúp cụ tìm nhà ạ.
Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:
– Thật à cháu gái. Ôi, cụ cảm ơn cháu nhiều lắm!
Em cầm giúp cụ chiếc giỏ nặng trên tay và cùng cụ đi tùm nhà. Trên đường đi em trò chuyện với cụ rất vui vẻ. Hỏi ra mới biết, cụ lên đây thăm con gái mà không báo trước để cô đón. Cụ cũng không quen đường nên bị lạc. Chỉ có tờ địa chỉ nhưng cả buổi sáng rồi mà cụ cũng không tìm thấy nhà. Cụ cũng không biết nên nhờ ai chỉ đường hay dẫn đi cả.
Hơn ba mươi phút đi bộ và tìm kiếm, hai cụ cháu cũng đã đến nơi. Em bấm chuông gọi cửa. Cô con gái của cụ vô cùng bất ngờ khi gặp mẹ. Em kể lại lại chuyện cho cô nghe.
– Cảm ơn cháu gái. Nhờ có cháu nếu không bây giờ không biết mẹ cô đang phải làm gì. Cháu vào nhà uống nước, ăn cơm với nhà cô. Bây giờ trưa rồi.
Em xin phép từ chối vì nghĩ cần phải quay về nhà với mẹ. Em chào cụ và cô rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Về đến nhà đã hơn 11 rưỡi. Em thấy mẹ đứng chờ bên ngoài cổng. Em vội chạy lại và kể lại chuyện vừa rồi cho mẹ nghe. Vừa kể, em vừa vội lấy ngay tờ kiểm tra trong cặp ra khoe với mẹ. Mẹ nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc dính trên trán, lau mồ hôi và nở nụ cười hiền từ:
– Con gái mẹ giỏi lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Ngoan lắm. Mẹ rất vui vì điều này con gái ạ
Nghe những lời khen của mẹ, lòng em vui sướng hạnh phúc vô cùng. Niềm vui như càng tăng thêm.
5.3 Kết bài
Khép lại những trang nhật ký, lòng em nở một nụ cười hạnh phúc. Đó là một kí ức đẹp mà em không bao giờ quên được. Đó như một bài học nhắc nhở em phải biết yêu thương và giúp đỡ mọi người xung quanh.
6. Mẫu tham khảo số 6
6.1 Mở bài
Em vẫn nhớ y nguyên đó là một buổi sáng mùa đông. Trời đã bớt sương và những tia nắng yếu ớt đã lấp ló xuất hiện sau tầng mây. Dù vậy, cái gió buốt vẫn còn trong từng cơn gió thổi. Lớp em có tiết học thể dụng ngoài trời. Mọi người đều co ro vì cái lạnh. Hai tay đút chặt vào túi áo không muốn rời. Trong lúc được yêu cầu tự khởi động, một cụ già đã tiến lại gần chúng em.
6.2 Thân bài
Dáng vẻ cụ gầy gò, ốm yếu. Từng bước đi của cụ cũng liêu xiêu vì lạnh. Cụ mặc một chiếc áo đã sờn bạc, những vết bẩn trên tay áo xuất hiện khiến chẳng ai muốn đến gần cụ. Đôi tay của cụ cứ run lên vì lạnh. Trên khuôn mặt hiện rõ sự khắc khổ. Đôi mắt mờ đi, cài miệng móm mém tím lại và run lập cập. Cụ tiến từng bước nhỏ đến gần chỗ chúng em đang tập trung. Trên tay cụ cầm một chiếc giỏ, nào là kẹo cao su, nào là gói tăm bông, mấy chiếc bật lửa,….
Hình ảnh này đã rất quen thuộc với chúng em. Hầu như, ngày nào đi học về, ra đến cổng trường, nhiều người với những giỏ đồ như vậy cũng xúm lại vây quanh bọn em, mời mua.
Các bạn trong lớp thấy cụ tiến tới đều đứng tránh sang một bên. Bạn nào cũng đều xua tay khi cụ bước đến mời. Cụ thất vọng, đi hết bạn này đến bạn khác, mong mỏi một tấm lòng hảo tâm sẽ mua giúp cụ. Nhưng đã đi gần hết lớp học rồi mà vẫn chưa có một ai giúp đỡ. Thậm chí, còn có những lời bàn tán “Bà ấy bẩn quá” “Sao lại cho bà ấy vào đây nhỉ” “Có mùi gì hôi hôi thế”
Rồi, bà chầm chậm đi lại gần chỗ em. Em cũng chỉ định như các bạn khác, sẽ xua tay hoặc lắc đầu một cái thật lạnh lùng để cụ bỏ đi. Nhưng khi cụ đến gần, ánh mắt cụ nhìn em tha thiết, như đang van nài, cầu xin một sự giúp đỡ.
Lúc bấy giờ, em không còn đủ can đảm để nhấc tay mình hay lắc đầu nữa. Em nhìn lại cụ, lục từ túi nọ sang túi kia. Trong người em không còn một đồng nào để có thể mua giúp cụ một món đồ. Thực sự em cảm thấy thật bất lực làm sao. Em chẳng thể giúp được gì cả.
Em chợt nhớ đến chiếc bánh bao trong cặp mình. Nó là đồ ăn sáng mà mẹ mua nhưng em chưa kịp ăn thì đã vào lớp. Em quyết định lấy chiếc bánh bao đó, kính cẩn hai tay biếu cụ và nói:
– Cụ ơi, cháu chẳng có tiền để mua giúp cụ, chỉ còn chiếc bánh này, cụ cầm lấy và ăn cụ nhé. Lần sau cụ đến cháu nhất định sẽ mua giúp cụ, cụ nhé.
Em trao chiếc bánh cho cụ, ánh mắt cụ hiện lên vừa rạng rỡ, vừa tràn đầy tình yêu thương. Cụ cầm lấy chiếc bánh, đôi bàn tay lạnh cóng làm cho em giật mình. Chắc hẳn cuộc sống của cụ rất cực khổ, bởi vậy mà đến tuổi này cụ vẫn phải vất vả đi bán hàng rong.
Giọng cụ nghẹn lại, cụ cầm lấy chiếc bánh rồi cảm ơn em với khóe mắt đã ươn ướt. Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, cụ vội lấy từ trong giỏ của mình ra một phong kẹo. Cụ đưa cho em và bảo rằng đó là quà tặng cho lòng tốt bụng của cháu. Em cương quyết không cầm và trả lại cho cụ.
Bước chân cụ vội vã hơn, cụ cầm cả phong kẹo và chiếc bánh trong tay rồi quay đi nhanh chóng. Cô giáo cũng đã quay trở lại giờ học. Em vẫn cố ngoái theo cụ. Cụ đi ra đến chỗ rẽ thì dừng lại trước một đứa bé đang ngồi sụp ở góc đường. Từ xa nhưng em vẫn trông rõ được nét mặt vui mừng của đứa bé, nó chạy ra ôm chầm lấy cụ.
Có lẽ nó vui lắm, cụ đã mang về một chiếc bánh cho nó cơ mà. Chỉ là một chiếc bánh bé nhỏ thôi nhưng nó lại có thể vui mừng đến vậy. Vậy mà em đôi khi còn không biết quý trọng đồ ăn, vứt đi những thứ mẹ đã chuẩn bị cho. Em thật là một cô bé hư! Từ lần sau mỗi khi hành động em chắc chắn sẽ nhớ đến hình ảnh này để biết quý trọng đồ ăn hơn.
6.3 Kết bài
Việc tốt ấy của em thật nhỏ bé, nhưng em đã cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Chỉ một chiếc bánh nhưng bằng tấm lòng chân thành em đã mang đến niềm vui cho cả cụ và em bé, không chỉ vậy em còn rút ra cho minh những bài học quý giá: phải luôn trân trọng những thứ mình có và giúp đỡ người khác khi có thể.
7. Mẫu tham khảo số 7
7.1 Mở bài
Như thường lệ, sau kì nghỉ Tết mỗi năm, trường em sẽ phát động chương trình: “Ủng hộ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn”. Em luôn cảm thấy đây là một hành động nhỏ bé nhưng ý nghĩa nó mang lại thật lớn lao.
7.2 Thân bài
Các bạn học sinh có thể lựa chọn hai hình thức đóng góp. Một là quyên góp những đồ vật cụ thể như quần áo, cặp sách, đồ dùng học tập,… Hai là dùng một số nhỏ được trích ra tiền mừng tuổi của mỗi người. Đây là một chương trình rất ý nghĩa nên năm nào cũng nhận được sự đóng góp nhiệt tình từ các bạn học sinh.
Bản thân em luôn ủng hộ bằng những đồ vật cụ thể, thiết thực hơn. Vì vậy, trong chương trình này, em đã chuẩn bị rất nhiều món quà. Chúng tuy chỉ là những món quà nhỏ bé nhưng lại chứa đựng tấm lòng của em.
Em đã trích một số tiền nho nhỏ để mua những món đồ dùng học tập như: bút chì, thước kẻ hay tẩy,… Ngoài ra em cũng thu gom một số bộ quần áo vẫn còn sử dụng được nhưng đã bị chật. Giặt giũ chúng thật sạch sẽ và gấp lại gọn gàng. Các món quà ấy đều được em đóng gói cẩn thận và mang đến trường nộp lại cho cô giáo.
Em hy vọng rằng những món quà này sẽ giúp đỡ phần nào cho các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Em mong nhờ những món quà nhỏ đó mà các bạn có thể tiếp tục học tập và thực hiện được ước mơ của mình và trở thành những người có ích cho xã hội.
Khi em tự mình cặm cụi chuẩn bị những món quà ấy, bố mẹ cũng đều cảm thấy tự hào về cô con gái nhỏ bé của mình. Cả hai đều nhận ra được tấm lòng nhân ái của em. Bố mẹ hy vọng rằng, trong tương lai, em sẽ luôn giữ được tấm lòng lương thiện như vậy và giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.
7.3 Kết bài
Tuy rằng, việc làm này rất nhỏ bé thôi. Nhưng em tin rằng đây là một việc tốt. Từ những việc nhỏ bé sẽ tạo ra những điều lớn lao. Em sẽ cố gắng để có thể làm được nhiều những công việc có ích cho cuộc sống hơn nữa.
8. Mẫu tham khảo số 8
8.1 Mở bài
Cảm xúc hạnh phúc chính là cảm giác mà mỗi người có thể nhận khi làm được một việc tốt. Và em cũng vậy. Dù cho đó chỉ là một việc làm rất nhỏ bé nhưng tôi tin chắc rằng tâm hồn của mình đã được sưởi ấm. Và hành động của em cũng đóng góp công sức để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
8.2 Thân bài
Vào thứ bảy tuần vừa rồi, để kỉ niệm ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9, thông em đã tổ chức một buổi tổng vệ sinh. Trường thôn cùng với đoàn thanh niên đã chỉ đại mỗi gia đình sẽ tự dọn dẹp trong nhà cũng như đường làng xung quanh nhà của mình. Bố em em đều có việc bận ở cơ quan, không thể tham gia buổi vệ sinh. Và em cùng với với chị gái đã xung phong thay mặt cả nhà nhận nhiệm vụ này.
Bắt đầu từ sáng sớm, em cùng chị đã lau dọn nhà cửa, sân vườn. Sau đó, hai chị em cùng nhau quét dọn khu vực đường đi xung quanh nhà mình. Rác, giấy, chai nhựa đều được thu gom gọn gàng vào một chiếc túi bóng to và chuyển đến khu vực để rác chung của cả thôn. Sau đó, những túi rác này sẽ được chuyển đến nơi xử lý rác thải.
Kết thúc một buổi sáng, đường làng và nhà cửa đều đã sạch sẽ. Em cùng chị gái theo các anh chị đoàn viên tiến hành nhặt cỏ, tưới tắm cho các cây trong bồn được trồng dọc theo con đường làng. Dưới bàn tay chăm sóc của con người, những bồn cây đã trở nên sạch sẽ hơn. Cây cối cũng trở nên xanh tốt, tươi tốt hơn. Muôn hoa dường như cũng đang đua nhau khoe sắc, nở rộ.
8.3 Kết bài
Sau một ngày lao động chăm chỉ của chúng em, cả thôn như được khoác lên mình một chiếc áo mới. Điều đó khiến em thật sự cảm thấy hạnh phúc vì đã đóng góp sức mình vào công cuộc bảo vệ môi trường của quê hương.
Trên đây là tổng hợp những tham khảo, bài mẫu kể về một việc tốt em đã làm. Hy vọng những bài viết này có thể giúp ích các bạn hoàn thiện bài tập của mình. Đồng thời tìm ra những hướng làm bài sâu sắc và hay nhất. Chúc các bạn học tập tốt, chăm chỉ.
Trả lời